Sau 10 năm cưới nhau đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà Valentin và sự thật phũ phàng tôi phải đón nhận

Sau 10 năm cưới nhau đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà Valentin và sự thật phũ phàng tôi phải đón nhận

Là phụ nữ ai chẳng thích chồng mình có chút lãng mạn một tí hay chí ít đến những dịp sinh nhật hay ngày lễ 8/3, 14/2 dù chồng không cần mua những món quà đắt tiền mà chỉ là nụ hôn hay một hành động khác biệt với ngày thường để chứng tỏ là anh ấy đang rất quan tâm đến vợ là đủ rồi. Vậy mà khi yêu anh những món quà của anh to đẹp hoành tráng bao nhiêu thì khi về sống chung dưới mái nhà rồi thì quà chẳng thấy đâu thậm chí thỉnh thoảng vợ gợi ý thì anh cũng tảng lờ như không biết hay nói câu em thích tặng hoa đồng tiền hay hoa súng.

Cũng chẳng sao vì người phụ nữ thích nghi rất tốt, không có quà cũng được miễn sao hàng tháng anh cứ mang tiền về đủ cho vợ con và đừng lăng nhăng rượu chè là vợ vui rồi. Ước gì được đấy, suốt 10 năm chung sống tuy anh không còn lãng mãn nữa nhưng rất tu trí làm ăn chẳng bao giờ biết chơi bời rượu chè là gì. Anh chỉ biết đến công việc và gia đình, sự yên bình của gia đình nhiều lúc khiến tôi nhàm chán, nhiều lúc giận dỗi tức bực tôi muốn quát tháo thật to cũng chẳng được vì anh cứ từ từ giải thích rồi giải quyết công việc đâu ra đó khiến tôi chăng có cớ gì mà giận dỗi.

 

( ảnh minh họa )

Không chỉ yêu anh ấy mà trong tôi còn là sự kính trọng tôn thờ anh rất mực thủy chung biết chăm sóc con cái chu đáo và điều quan trọng nhất là không bao giờ để vợ con phải túng thiếu đói khát.

Đã từ lâu rồi tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh mua quà cho mình, vậy mà mới hôm qua thôi tự nhiên tôi buột mồm ra:

– Anh có nhớ Valentin đầu tiên chúng mình ở bên nhau không? Em nhớ rất rõ, đó là nụ hôn đầu đời em chính thức trao cho anh và đứa con đầu lòng của chúng mình cũng được bắt đầu lớn lên vào ngày hôm đó anh nhỉ. Anh nhớ hôm đó anh tặng em món quà gì không? 

Anh cười gượng gạo trả lời:

– Thì là một chiếc nhẫn cưới và một bông hoa hồng cùng với con gấu bông, sao mà quên được chứ.

– Thế năm nay không biết chồng tặng vợ cái gì đây nhỉ?

– Anh tặng em hoa đồng tiền nhá.

Nói đến đây là tôi đã hiểu mọi chuyện và cả hai đều phì cười vui vẻ, tính anh vẫn tếu vậy đấy. Nói là vậy nhưng đến tối về anh vẫn mua tặng tôi một bó hoa hồng nhung tương ứng với số tuổi của tôi và một chiếc áo dạ rất đẹp khiến cho tôi vô cùng hạnh phúc liền ôm trầm lấy anh mà hôn rối rít. Đêm hôm ấy tôi vui quá không thể nào ngủ được trước hành động bất ngờ lãng mãn của chồng.

Sáng hôm sau đến công ty đang hí hửng muốn khoe món quà chồng tặng với đám bạn đồng nghiệp, nhưng dường như mấy người đang tụ tập rất đông ở một góc làm gì mà rôm rả thế. Tò mò tôi bước lại gần thì thấy mấy người đang đếm số bông hoa hồng nhung mà bạn trai của cô đồng nghiệp mới vào làm tặng cho nhân ngày lễ tình yêu. Đang hí hửng mừng cho cô bé thì mặt tôi tái mét khi nhìn thấy một chiếc áo dạ màu hồng giống y như cái chồng tôi tặng. Làm gì có sự trùng hợp lạ kỳ vậy, tôi tò mò hỏi:

– Anh yêu của Linh lãng mạn quá nhỉ, hay tối nay rủ anh ấy khao bọn chị một trầu được không em.

– Được thôi chỉ sợ các chị bận việc con cái không đi được thôi, hay tối nay cả phòng mình rủ cả chồng con đi ăn tối luôn một thể nhá, mọi người không phải lo kinh phí người yêu em sẽ lo tất. Đàn ông phải ga lăng mới cưa được gái đẹp chứ, phải không các chị.

Nghe lời Linh nói mọi người hưởng ứng nhiệt tình, trong lòng ai cũng hí hửng vì đã lâu lắm rồi đại gia đình chúng tôi chưa có dịp được hội ngộ cùng nhau.

Thay vì làm việc cả ngày hôm ấy mấy chị em chúng tôi sốt sắng lo lắng đặt hàng đặt món ăn và mua cả quà tặng cho những ông chồng khô khan của mình nữa.

Tan giờ làm tôi phóng thẳng về nhà, thật may chồng đã về và đang tắm rửa ở nhà, tôi hí hửng chuẩn bị quần áo cho con thì chồng bảo:

– Tối nay anh phải đi gặp đối tác nên không đi được với mẹ con em đâu nên em trở các con đi vậy nhá.