Khi người yêu quỳ xuống cầu hôn, tôi nói mình đã mất trinh và nín thở nghe câu trả lời

Khi người yêu quỳ xuống cầu hôn, tôi nói mình đã mất trinh và nín thở nghe câu trả lời

Ai nói tôi ngốc cũng được nhưng tôi không hề hối hận khi quyết định thử lòng anh vào thời khắc quan trọng ấy.

Tôi năm nay 25 tuổi, quen và yêu anh đã được 3 năm. Tình yêu của chúng tôi khá êm đềm, ít khi xảy ra cãi vã, có lẽ vì cả 2 đều trầm tính và biết thông cảm cho nhau. Anh hơn tôi 3 tuổi nên chững chạc và trưởng thành hơn hẳn. Yêu nhau 3 năm, anh chăm sóc cho tôi rất tốt, bố mẹ tôi cũng rất quý anh và coi anh là con rể từ lâu rồi.

Chỉ có 1 điều tôi băn khoăn mà chưa dám nói với anh, đó là chuyện tôi đã mất trinh từ lâu. Tôi đã trao cái ngàn vàng ấy cho mối tình đầu. Ngày ấy yêu đương vụng dại nên chúng tôi cứ thế mà đi quá giới hạn, không nghĩ gì nhiều. Tôi cũng không hề hối hận nhưng khi đến với anh thì tôi lại lo lắng không biết anh có vì thế mà đánh giá tôi hay không.

Anh có vẻ là người đàn ông truyền thống vì 3 năm yêu nhau, dù nhiều lần gần gũi nhưng chưa một lần anh đòi hỏi “chuyện ấy”. Thậm chí, những lần đi du lịch cùng nhau, anh có thể nằm ôm tôi ngủ ngon lành mà chẳng một lần muốn đi quá giới hạn. Ban đầu tôi còn tưởng anh có vấn đề giới tính, anh nhìn tôi như kẻ ngoài hành tinh, giận dỗi tôi mấy ngày liền khiến tôi sợ luôn, không dám suy nghĩ linh tinh nữa. Dù vậy, thấy anh nghiêm túc với chuyện giường chiếu làm tôi thêm lo anh sẽ không chấp nhận quá khứ của tôi.

 

Chỉ có 1 điều tôi băn khoăn mà chưa dám nói với anh, đó là chuyện tôi đã mất trinh từ lâu. (ảnh minh họa)

Vốn dĩ tôi muốn nói với anh chuyện này từ sớm nhưng cứ sợ sẽ làm tan vỡ tình yêu đẹp. Tôi rất yêu anh và muốn làm vợ anh nhưng nếu anh vì chuyện tôi mất trinh mà lấy đó làm cớ để xúc phạm tôi thì tôi không thể chấp nhận được. Bạn tôi khuyên tôi nên đi vá trinh nhưng tôi gạt đi vì cảm thấy quá ngu ngốc nếu làm thế.

Hôm đó anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng, nhìn anh có vẻ hồi hộp tôi cũng đã đoán được anh sẽ làm gì. Quả nhiên, khi chúng tôi dùng bữa xong, anh quỳ xuống bên tôi chìa ra chiếc nhẫn xinh xắn.

- Em đồng ý lấy anh nhé?

Tôi kìm lại cơn xúc động đang trào dâng trong lòng, nói với anh rành rọt:

- Em mất trinh rồi. Anh vẫn muốn lấy em chứ?

- Sao bỗng dưng.. – Anh tỏ ra luống cuống thấy rõ.

- Vì khi lấy nhau anh sẽ biết điều đó. Em không muốn chúng ta rồi sẽ cãi nhau, dằn vặt nhau vì chuyện này nên em muốn nói với anh luôn. Em đã mất trinh từ lâu rồi anh à.

- Sao em không nói với anh sớm hơn chứ?

Trái tim tôi chùng xuống một nhịp. Gương mặt của anh nhìn tôi lạnh lùng. Ồ, tôi hiểu rồi, anh không chấp nhận lấy một người vợ mất trinh.

- Em xin lỗi – Tôi cười nhạt: Nói sớm hay muộn không bằng đúng lúc. Anh không cần trả lời em nữa đâu, em hiểu rồi. Tình cảm 3 năm qua cũng không bằng cái ngàn vàng ấy phải không anh?

- Theo anh về đi – Anh đứng dậy, nhét chiếc nhẫn vào túi quần và nắm cổ tay tôi đau điếng: Chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này sau.

 

Tôi kìm lại cơn xúc động đang trào dâng trong lòng, nói với anh rành rọt: “Em mất trinh rồi. Anh vẫn muốn lấy em chứ?” (ảnh minh họa)

- Không, em không muốn. – Tôi hất tay anh ra: Dù có làm gì đi nữa em cũng không thể có trinh lại được đâu. Em biết anh thất vọng khi nghe em nói thế. Vậy thì chúng ta dứt khoát ở đây đi. Em rất yêu anh nhưng em không thể lấy anh được.

- Em đừng trẻ con như thế! Chuyện lớn thế này giờ em mới nói cho anh biết, lại còn đúng lúc anh cầu hôn em, em bảo anh phải tiếp nhận nó thế nào? Anh cần thời gian suy nghĩ.

- Không, chỉ cần nhìn ánh mắt anh là em hiểu rồi. Anh à, mình bên nhau 3 năm, em hiểu anh lắm chứ, em biết anh đang cảm thấy bị xúc phạm, anh thất vọng về em. Có thể anh sẽ tiếc tình cảm 3 năm mà nhắm mắt lấy em nhưng chúng ta sẽ không có hạnh phúc đâu. Ngay đêm tân hôn thôi có thể chúng ta đã cãi nhau rồi. Và em không muốn sống cả đời với nỗi dằn vặt không còn trinh nguyên cho anh.

Anh im lặng, tôi im lặng, 2 chúng tôi đứng đó thẫn thờ nhìn nhau. Rồi anh quay bước đi, tôi mỉm cười, nước mắt tuôn rơi, bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.

Tôi về nhà, thông báo tin tôi và anh chia tay cho bố mẹ. Ai nấy đều không ngờ, cứ căn vặn tôi lý do, tôi xin bố mẹ để tôi yên, đừng tra hỏi, cũng đừng gọi điện cho anh để hỏi. Rồi tôi chui vào phòng khóc hết nước mắt.

Tôi có ngốc không? Tôi có quá dại dột không? Tôi đã buông tay mối tình sắp đơm hoa kết trái của mình như thế đấy…

 Theo Một Thế Giới