Chuyện tình 8 năm: Không phải cứ yêu lâu...là sâu

Chuyện tình 8 năm: Không phải cứ yêu lâu...là sâu

Vài ngày vừa qua, cộng đồng mạng đã truyền nhau bức thư của cô gái viết cho mối tình đầu dài 8 năm của mình, nhưng sau tất cả nếu như bạn bè gia đình trông chờ cái kết "Happy ending" thì ngược lại cả 2 đã nói lời chia tay nhau..trong nước mắt của cô gái này. Lời tâm sự của cô gái này khiến cho mọi người cảm thấy tìm được chính đâu đó trong ấy...và nghiệm ra rằng đây không phải thời đại của ngôn tình "chia tay không phải do lỗi tại ai mà tư duy, cách lựa chọn cuộc sống không đồng điệu...thế là xa nhau". P.T (tên nhân vật trong câu chuyện) đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, cô đã đau khổ, dằn vặt, đấu tranh tư tưởng,...và dặn lòng mình phải cố gắng vượt qua khi biết người yêu cũ có bạn gái mới.

Thế mới thấy, nếu như nhìn vào mối tình 9 năm của Hari Won- Tiến Đạt hay qua những lời tâm sự từ tận đáy lòng của cô gái này, có thể thấy không phải cứ yêu lâu là sẽ đậm sâu...mà còn nhiều tác động khác xung quanh khác để dẫn đến cái kết có hậu. Thậm chí, càng yêu lâu người ta sẽ càng "bỏ phí" và không còn chăm sóc cho đối phương như lúc ban đầu. Rồi một ngày chợt nhận ra, hoá ra tình yêu đã không còn mà thay vào đó là "thói quen có nhau"...khó lòng mà dứt ra được. Bức thư chia sẻ của cô gái này cũng như lời cảnh tỉnh cho các bạn trẻ, vì thế không chỉ đọc mà mọi người còn chia sẻ với bạn bè của mình.


 

Nguyên văn bức thư của cô gái:

"Gửi tình đầu,

Ngày hôm nay em yêu anh được 7 năm 10 tháng 24 ngày, là 2 tháng 25 ngày mình chính thức chia tay. Em viết về anh thế này chắc nhiều người cười em lắm, nói em ngu ngốc, yếu đuối, luỵ tình. Họ không phải người trong cuộc nên em cũng chẳng bận tâm lắm. Vì ngại miệng đời mà em để trong lòng lâu quá không khéo em lại ung thư tâm hồn luôn.

Dự định của 2 đứa là chờ em học xong rồi mình sẽ cưới nhau. Em nhớ trước tết anh còn hay chọc em: "Gấu yên tâm, anh sẽ cầu hôn gấu thật lãng mạn, cho tất cả con gái trên đời này đều phải ghen tị với gấu". Mình đã bàn với nhau sẽ đặt tên con trai là Hải Nam, em nói anh phải học TA thật giỏi để nói chuyện với con, rồi mình đã tính sẽ mua thêm gì trong phòng, nghĩ sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu. Đó là cái kết em chờ đợi, nhưng sau cùng nó đã không xảy ra.

Mình chia tay không phải lỗi tại ai. Vì công việc, vì tư duy, vì cách lựa chọn cuộc sống của chúng ta khác nhau. Rồi từ lúc nào có một khoảng cách không thể lấp đầy kéo anh và em ra xa xa mãi. Tới mức không thể hoà hợp được nữa. Mọi người hay hỏi em yêu nhau lâu thế vì lý do gì mà chia tay. Ừ ngoài câu không hợp thì em biết nói gì hơn. Bản thân em nghe em cũng thấy nó nực cười.

Gần ba tháng chia tay là ba tháng em sống trong dày vò, nước mắt. Em không can tâm mất anh như vậy. Em sụt kg, rụng tóc, tiều tuỵ đi rất nhiều vì cú sốc này. Có lẽ vì em đã quen có anh bên cạnh, có lẽ em đã xem anh là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của em, mọi điều tốt đẹp trong mọi kế hoạch của em đều dành cho anh.

Nhiều khi anh nói anh không cảm nhận được tình yêu của em nữa, em không biết nói sao vì em chỉ biết em phải nỗ lực thật nhiều cho tương lai của tụi mình, nỗ lực tới mức không còn thời gian để quan tâm chăm sóc anh. Anh bệnh em cũng không về với anh được nhiều. Anh sock, anh bảo anh không ngờ anh về Vũng Tàu có một tháng mà tình cảm của mình rạn nứt đến thế. Em bất lực chẳng biết làm sao.

Anh đột ngột chia tay em dứt khoát. Anh nói tình cảm của anh không đủ lớn nữa. Anh nói anh nợ em lời xin lỗi mà cả đời này anh không trả hết. Em giữ lại cho mình chút lòng tự trọng cuối cùng. Buông tay anh... Vòng tay bảo bọc che chở em suốt 8 năm trời. Yêu thương em từ khi em chỉ là một con nhóc bướng bỉnh.

Mình đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện, yêu nhau từ lúc đi xe đạp, viết thư tay, rồi lớn dần rồi sa vào cám dỗ rồi lừa dối nhau rồi quay về bên nhau. Em cứ ngỡ trải qua bao nhiêu chuyện mình vẫn ở bên nhau thì sẽ không bao giờ lìa xa nhau nữa. Em không ngờ có một trở ngại lớn nhất mà em có cố đến đâu cũng không thể vượt qua. Đó là lòng người...

Vài hôm trước, em nghe nói anh có bạn gái. Em đau lắm chẳng biết làm gì, đành hỏi thẳng anh. Anh bảo không có. Nhưng với sự nhạy cảm của một người con gái trong tình yêu, em biết đó không phải là mối quan hệ bình thường. Em biết trái tim anh mệt mỏi, anh cũng cần người chăm sóc quan tâm. Em không có quyền trách anh. Em chỉ trách em cố chấp. Em đã khùng điên đến mức đi hack fb anh, hack được 90% rồi em quyết định bỏ cuộc. Anh nhớ bảo mật fb cho tốt vào. Có lẽ em đã bình tĩnh hơn để suy nghĩ lại, em đang tự làm đau em. Trong khi anh thì sao? Anh sẽ vẫn mạnh mẽ bước tiếp dù có em hay không. Thế nên em từ bỏ sự tò mò của mình về anh. Bỏ lại cả ngàn kỉ niệm về anh.

Em là chủ một công ty, là sinh viên năm ba của một trường đại học tốt em cần cố gắng vì nó thay vì u buồn mãi vì anh. Em tự giận bản thân mình bỏ bê tất cả mọi thứ chỉ vì anh. Em tự biến em thành đứa đáng thương trong mắt anh rồi... Em không muốn như vậy nữa. Em muốn học được chữ chấp nhận. Em không biết sau ngày hôm nay em có đủ can đảm để thôi viết về anh, có thể tỏ ra không biết gì khi thấy anh đi với người khác không. Nhưng em hứa em sẽ cố gắng. Sau status này em sẽ nhắm mắt ngủ một giấc, khi thức dậy em sẽ làm việc thật chăm chỉ, sẽ không nhuộm FB mình bằng màu u ám thế này nữa.

Lời văn của em hôm nay vụng về lắm đúng không, nó cũng đang rối bời như chính em vậy...

Anh nói em là người con gái mạnh mẽ nhất anh từng gặp. Ừ cũng phải. Nhưng anh sai ở chỗ là người mạnh mẽ khi đau khổ thực sự thì họ tim sẽ vụn vỡ ra trăm mảnh mà chẳng biết phải khâu vá lại từ đâu.

Những dòng cuối cùng khiến cho ai nấy cũng phải xúc động:

"Em mong lắm đến một ngày gặp anh, đi qua anh và tự tin nói:

Anh đã từng là câu chuyện, nhưng cuối cùng thì chỉ còn là một cái tên.

ĐTV

Mưa rồi, kí ức về anh ngập trời kỉ niệm".

Theo: Yeah1