Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái

Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái

Lấy vợ làm giám đốc, ai cũng nghĩ anh đã được nở mày nở mặt. Cuộc sống tràn ngập vinh hoa phú quý. Nhưng các cụ đã nói rồi, nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Có sống trong hoàn cảnh của anh thì mới biết được có vợ giám đốc, sướng hay không??

Đúng là trước khi yêu, anh tự hào về chị lắm. Bất cứ điều gì khi nhắc về chị đều có thể khiến anh mỉm cười hạnh phúc. Khi yêu, chị cũng đã khá bận rộn, thời gian anh chị ở bên nhau gần như chẳng có mấy. Nhưng khi đó, anh cũng không hiểu tại sao sức chịu đựng của anh lại bền bỉ như vậy. Hơn nữa, chị cũng đã hứa với anh:

– Anh yên tâm, em chỉ cố thời gian này thôi, chứ sau này kết hôn rồi thì anh với con mới là nhất. Em sẽ xin chuyển chức vụ, giảm bớt công việc để có thời gian chăm sóc gia đình hơn.

Anh đã tin vào những gì chị nói, tin vào tương lai anh chị sẽ rất hạnh phúc. Nhưng….

Sau khi kết hôn, chính xác là kết hôn được 1 tháng, anh vẫn chưa được ăn bữa cơm nào chị nấu. Tuần trăng mật của cả hai vợ chồng cũng phải hoãn lại chỉ vì chị quá bận công việc. Anh có nhớ công ty đã phân công người thay chị, nhưng chị nói:

– Giao việc cho người khác, em không yên tâm. Sai một ly là đi cả ngàn dặm ngay. Cái công mình đi khắc phục còn khổ hơn.

 

 

Biết tin anh phản bội mình, chị như muốn phát điên. (Ảnh minh họa)

Anh thở dài, nhìn vali hành lý anh hì hục xếp sẵn, giờ lại bỏ hết đồ ra vì chị không đi được. Chị là thế, luôn cầu toàn trong công việc, ôm công việc vào người vì sợ người ta làm trái ý chị. Vậy còn anh, sự tồn tại của anh trong cuộc hôn nhân này là gì??

Là đàn ông, anh chẳng ngại mấy việc bếp núc, dọn dẹp, nhưng anh thực sự muốn được ăn những món ăn mà chị nấu, mặc những bộ đồ mà chị ủi phẳng. Chị bây giờ ngày nào cũng trở về nhà trong tình trạng say mèm, lý do của chị thì luôn có lý: Chị tiếp khách. Chuyện vợ chồng của anh chị một tháng đâu cũng chỉ được một ngày. Anh nói không ngoa chứ có hôm vợ chồng đang ân ái, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, chị lao ngay ra cầm lên. Đọc tin nhắn xong, chị bỏ luôn anh nằm đó chỏng chơ để ôm lấy cái máy tính giải quyết công việc. Anh chán, thực sự chán cuộc sống này.

Công việc của anh, không phải kém đến mức không kiếm được tiền nuôi chị. Vậy mà chị, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Anh dường như chẳng hề tồn tại trong tâm trí chị. Anh đã chán, và anh ngoại tình.

Biết tin anh phản bội mình, chị như muốn phát điên. Chị lao vào cấu xé anh, đề nghị anh cho chị câu trả lời rõ ràng nhất. Câu nói của anh, khiến chị chết đứng:

– Anh cần một người vợ biết chăm sóc mình.

Chị sốc đến mức bước sụt xuống chiếc hố nhỏ trước mặt. (Ảnh minh họa)

Anh để lại toàn bộ tài sản cho chị, ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Chị uất hận lắm. Chị nghĩ anh đúng là đồ có mới nới cũ. Chị không biết ả nhân tình của anh có cái tài cán gì mà có thể cướp được anh của chị. Ả tài giỏi hơn chị ư?? Ả xinh đẹp, quyến rũ, sang trọng hơn chị ư?? Chị quyết bám theo anh để giải tỏa nỗi uất ức trong lòng. Anh đến công trường xây dựng khiến chị ngỡ ngàng lắm. Anh tới đây làm gì chứ?? Chị tưởng anh đi theo ả nhân tình của anh cơ mà. Để rồi….

Chị sốc đến mức bước sụt xuống chiếc hố nhỏ trước mặt. Khuôn mặt chị tái dần khi anh dang rộng vòng tay đón một người phụ nữ quần áo lem luốc, dính đầy vôi vữa vào lòng chẳng chút do dự. Cô ta, nhìn qua chị đã biết là làm nghề phụ hồ. Chị định lao vào mỉa mai anh nhưng nhìn anh cười hạnh phúc, nhìn người phụ nữ đó chỉnh lại quần áo cho anh, còn lấy ra trong túi món bánh mà anh thích. Chị giật mình….

Đúng, chị biết đó là món bánh anh thích nhưng từ khi kết hôn đến giờ, chị đã bao giờ mua nó cho anh đâu. Và chiếc áo anh đang mặc trên người, chị cũng nhớ không phải chị mua cho anh. Nhìn hai người lau mồ hôi cho nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc, chị biết, chị làm giám đốc thật đấy nhưng chị đã thua, thua nặng nề một người phụ nữ chỉ làm nghề phụ hồ. Bởi thứ chị thiếu chính là bàn tay chăm sóc gia đình.

Chị đã đam mê công việc quá, chẳng nhớ rằng mình có một người chồng, một gia đình cần được chăm sóc, yêu thương. Nhưng bây giờ nhận ra, đã quá muộn rồi vì anh đã tìm được người phụ nữ anh cần thực sự. Phụ nữ, gia đình là quan trọng nhất. Chị mỉm cười cay đắng, quay người bước đi, chị sai rồi và cơ hội làm lại, chị sợ không còn nữa??

Sưu tầm